Nghĩ về thân bệnh tật.

Hôm nay cô Sáu gọi điện hỏi thăm Vanh. Mụ ngạc nhiên, vì lâu nay nghe chú nói, cô Sáu đi thành phố khám bệnh. Nghe đâu khám ra đủ thứ bệnh. Nghe thì nghe vậy, buồn & thương cô. Cái nay thấy sdt nhỡ, gọi lại hỏi thăm, thì ra cô đã về nhà mấy nay, chờ xin giấy xác nhận chuyển viện để đi thành phố nằm điều trị. Vanh buồn thương mà cũng luôn nói thẳng, cô đừng có đi khám nữa, thời nay khám đâu chẳng ra bệnh. Cô cứ kiên trì vững tin ngồi nhà, thiền thở, ăn uống dưỡng sinh, sạch sẽ kỹ lưỡng, làm việc phúc thiện. Bệnh gì uống đó, chữa bằng thuốc nam. Rồi tới ngày giờ, trời kêu thì dạ thôi. Già rồi, chui vô viện mổ xẻ nằm vật vã chi nữa. Tốn kém ko ít đâu. Còn đeo thêm vài người chăm nom. Không biết mọi ng nghĩ sao, chứ Vanh mà có bệnh thì Vanh nằm im ở nhà, sống cắn răng chịu đựng chờ tới ngày, không oán thán. Cái gì xảy ra cũng có lý do của nó. Cẩn trọng tới cỡ đó rồi mà còn bị sao đó thì là ý trời, là định mệnh, là số phận. Bình yên chờ thăng. Ai nghe cũng gật gù xong nghĩ Vanh khùng.
Vanh vẫn hay nói chuyện với mấy bạn khách hàng. Bệnh tật là nghiệp quả. Gieo gì gặt nấy. Mọi người thường khi bệnh mới lo nghĩ, tìm cách chữa, tốn kém cũng lao đi tìm cách. Nhưng lại không chịu ngộ ra, nếu ngay từ sớm đã vun bồi nhận thức, thực hành các phương pháp bồi dưỡng sức khoẻ cân bằng đúng đắn, hành thiện giải nghiệp, biết đủ mà dừng,… Có bao giờ bà con tự hỏi, sống 1 kiếp 6-7 chục năm này chỉ để sinh nở & kiếm tiền hưởng thụ? nghe đã thấy dớ dẩn rồi ^^ phải hem. Vậy ta sinh ra chi vậy? Vanh nghĩ là sinh ra để giác ngộ, lăn lộn học hỏi ngày càng nhiều để tiến hoá tỉnh thức. Biết đủ thì tương lai xế bóng sẽ nhẹ nhàng đi qua trong bình an tuổi tác đúng quy luật vũ trụ. Yêu thương chăm sóc sức khoẻ từ sớm, luôn tốt hơn là bệnh rồi mới chữa. Nhưng con người ta cứ thích đi tới tận cùng đường thì mới chịu quay đầu. Mà khi đã bệnh, tìm cách chữa, cũng xác định luôn là đang giải nghiệp bằng nhiều cách. Tán tài để giải nghiệp. Có người tích cóp 1 đời, tới lúc bệnh là khánh kiệt, có khi còn nợ nần chồng chất, có khi bệnh chữa tè le mà vẫn hoàn bệnh, chữa hoài ko đỡ,… Tu thiền rồi sẽ dần hiểu, bệnh đó là nghiệp tích tụ sâu dày, không thể ngày 1 ngày 2 mà giải sạch. Thầy thuốc có thể kê cho bạn thuốc, tiền có thể mua được thuốc, nhưng nghiệp thân nghiệp tâm thì chỉ có tự thân gánh chịu & giải mở. Nghiệp thân thì bệnh tật dày vò. Nghiệp tâm thì u ất sầu thảm mất ăn mất ngủ. Muốn giải, chỉ có cách duy nhất là tự mình hành thiền, tu tâm dưỡng tánh, làm thiện giúp đời, hạn chế dần tham lam si mê dục vọng. Kiên trì đi, lâu ngày may ra nghiệp mòn bớt sớm. Nhưng kiên trì đi trong tự nhiên tỉnh táo, khác với ép buộc bản thân đi trong khuôn khổ u mê độc tài nhé. hãy xem, khi bạn hiểu, bạn sẽ thích, khi thích thì khổ mấy cũng chịu được. Còn ngược lại, cố gò ép mình vào trong một khuôn khổ không phù hợp nhận thức, sẽ nhận được những vỡ oà vào đúng thời điểm nào đó mà thôi.

Trả lời