Nhớ về cảm giác đi chợ vùng cao nguyên.

Hay ko!

Ở vùng cao ng dân bắt cua vào những giỏ này đem bán. Đẹp thật đấy! Mụ nhớ cái cảm giác đi chợ vùng cao. Cái mùi sương ẩm se se lạnh ngai ngái xông lên đỉnh đầu thật khó quên. Nhìn gì cũng mới lạ kỳ thú. Gì cũng muốn tha về. Miết rồi làm nhà ở rừng núi sống luôn khỏi về quê. Hít thở không khí vừa xanh vừa loãng quen rồi, dần dà đi đâu cũng thấy thiếu oxy nhé. 7 năm trước là ko còn thiết tha về quê hay đi du lịch nữa. 3 năm nay thì còn ko thiết đi ra đường nữa. Từ nhà ra chợ bờ y cũng mệt nhọc, hớp khí như cá tách nước, chỉ 1 xíu là đầu đau như búa bổ, mắt đỏ ngàu, đầu óc mụ mị tê bại… Lại nhớ về những giấc ngủ ở phố thị chưa bao giờ tròn giấc, vì nhiều lý do, khí hậu/nhịp sống/lòng người/tiền bạc công danh… những thứ nhìn thấy, rõ ràng biết nó vô thường, mà trong vô thức cứ bị cuốn vào, bị lôi đi xềnh xệch vừa nhục nhã vừa đau khổ. Chỉ cần thức tỉnh đều sẽ thấy và auto đau khổ vật vã. Sau đó là bế tắc và chấp nhận thỏa thuận để đổi lại chút an ấm bình an ngắn hạn, phó mặc cho bản thân trôi đi như 1 cái túi nilon trôi lềnh bềnh trên dòng sông tô lịch trì nặng… Rất nhiều cảm xúc đan xen trong nội tâm giằng xé, nó ko có tên gọi hay cách diễn tả cụ thể, nó chỉ là những nhận thấy và tự mình đối diện, đó là 1 trong nhiều lý do khiến mụ rời đi trong hạnh phúc vui vẻ ^^ mọi thứ đều có giá của nó, thứ càng quý thì càng khó đạt được, cái giá đánh đổi cũng ko hề rẻ. Nói đời vô thường là có thật! Chả ai tin hahaha

* ảnh giỏ cua đá được sưu tầm từ google, nhóm sản vật vùng miền